Không thể nào dứt khỏi em mắt lạc bầm mệt nhoài giấc
ngủ
Chum tình dày vạt lá khô mềm che lời yêu ấp ủ kín men
Chạm bàn tay trách bụi bẩn thời gian không đành nói
Mà em đã đi sao
Tiếc bàn tay xanh xao giấu kín đã bao lâu không thể
thật dài
Đủ can đảm cho tôi hướng về em kéo lại
Những thanh củi cháy xót lòng lửa hồng tím tái
Chảy nước mắt khê nồng bọt khói đỏ và đen hòn than lầm
lỗi
Nghén giọt rượu đầu giọt rượu cuối uống được sao
Giàn đồng ca trên cao gọi nhau ngưng đường hàn thủy
Bấu chặt ngón tay gầy guộc vào xương tủy
Đôi mắt nghiêm cương nhìn phỗng rượu sắp thành
Men và gạo cũng đi
Gọi ngày chủ nhật
Ngày hôm nay rồi cũng sẽ thành ngày mai, mình chợt thấy mình cũ quá. Tự dưng thèm được vào đây ngồi thả cái muộn phiền. Mình không thể kéo ai về hướng mình, cũng không thể giữ ai cho riêng mình, có chăng kỷ niệm đẹp là của riêng mình thôi.
Trả lờiXóa" Chạm bàn tay trách bụi bẩn thời gian không đành nói
Mà em đã đi sao ".
Không thể giữ, không thể níu kéo, không thể là gì của nhau dù ... Thì thôi, đành trả lại hết cho người, cầu chúc người gặp nhiều may mắn và hạnh phúc. Rồi lại cười thật tươi,thật rạng rỡ như trước giờ vẫn thế.
" Men và gạo cũng đi
Gọi ngày chủ nhật "
Ừ nhỉ, người đã nói thế rồi, rất nhẹ nhàng...
Rồi lại cười buồn, lại nghe nhoi nhói...
Đời mà, bình thường thôi. Bình thường như một tiếng thở dài...