(Viết cho VDT)
Ngày hôm nay rồi cũng
sẽ qua trở thành ngày mai có những điều chưa thể biết
Đặt chân vào ngày mai
rồi chợt nhận thấy ngày hôm nay thành ngày của hôm qua
Lòng cứ se đi. Chưa
biết đặt mình vào đâu đã thấy mình cũ quá
Vươn cánh tay trần thả
sợi ưu tư cùng nắng gió để níu cánh diều anh
Mong kéo anh gần hơn,
gần hơn nữa tận tim mình
Nhưng nếu kéo- diều
lại không còn lượn bay cùng nắng gió
Nhưng nếu thả- anh lại
hóa nhạt nhòa trong mắt em rạn vỡ
Chỉ còn nghe vi vút
sáo miên thu
Mặt cỏ ven sông em
nguyện cầu anh hạnh phúc
Sóng gửi xanh biếc
những hạc thuyền chở điều ước ra đi
Anh nghiêng cánh nét mặt,
nụ cười trong bóng hỉ
Sợi mình em có thể có là gì...
Mình đã đọc bài này từ hôm qua, đọc cũng...mấy lần không nhớ nữa. Giờ thì mình hiểu rồi. Mọi việc tùy duyên thôi. Đến rồi đi cũng là lẽ thường. Không có gì phải nặng lòng gây khó xử cho nhau đúng không bạn ?
Trả lờiXóaCảm ơn bạn vì lời khuyên, sẽ không thả, cũng không giữ. Chỉ mong diều bay thật cao đến nơi nào diều cảm thấy được tự do và hạnh phúc. Một bầu trời xanh đầy nắng, đầy gió vẫn tốt hơn căn phòng nhỏ với những phong linh lanh canh không lời này.
Ngày vui nha, bạn hiền !