Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

Đi tìm

Người cứ mải miết vui để rồi bị mảng vui đến nỗi không nỡ bỏ rời nơi vui đó
Nơi không vui vốn là của mình lại tránh né lâu dần thành lãng quên tới độ chẳng muốn trở về
Hương, hoa cafe nguyên khôi rồi cũng thành đắng đót nâu trầm trong tách nhỏ trên mặt bàn cùng điếu thuốc cháy dở
Con gió cao nguyên phóng khoáng hết mình trong nắng bạt ngàn nhưng cũng ưu tư trở mình hóa lạnh mỗi đêm khuya
Ta dù sống bất cứ nơi đâu và sống có thế nào cũng vẫn không trốn thoát một góc tâm hồn riêng tư, lạc lõng và trái ngược
Phố hội dẫu sôi động đông vui vẫn không che hết những con hẻm u buồn, rách rưới và rét mướt
Vẫn hoang hoải sợ sẽ có ngày cánh đồng quê chẳng giữ vĩnh hằng nổi cho mình đơn giản một sự yên bình
Có lẽ nào chờ đợi và hy vọng là thỏa lý vẹn tình

Em biết không điều khởi nguyên từ trái tim rồi cũng quay trở lại với trái tim
Bởi thế giới nếu không có tình yêu có lẽ rồi cũng sẽ có ngày tận tuyệt
Chúng ta yêu nhau hợt hời hay đậm sâu cũng không vượt qua khỏi ngoài quả táo khuyết
Chúng ta cho nhau một căn phòng trống nhỏ với tiếng thời gian điểm tiếng mười hai giờ
Tạo hóa bật then cài mở ra ngày mới, năm mới
Ước có một ngày bỗng dưng mất đi trí nhớ
Tìm nhau trong từng hơi thở của những cơn say

1 nhận xét:

  1. Mình thì chả bao giờ ước mình bị mất trí, dù chỉ một giờ. Mình sợ mình quên, quên những gương mặt, những chân tình, những ấm áp xung quanh mình.
    Năm mới niềm vui mới nha bạn. Bỏ hết những gì không vui đã qua. Mình dù có thế nào, vẫn mong bạn hạnh phúc. Dù sao thấy bạn mình vui vẫn còn hơn thấy bạn mình hu hu hén !

    Trả lờiXóa