Sao không nói sau mười hai giờ thời gian ngày sáng là đêm
tối của mười hai giờ thời gian
Hai màu trắng đen luân phiên ngược chiều nhau làm nên vòng
tròn cơ bản
Anh bận bịu đi tìm tâm điểm của một năm mười hai tháng không
em
Đường phố bóng đèn khuya hanh hao hoài thai nhộn nhịp của
ngày tới tận lúc bình minh
Không gian trời quê lại an nhiên sông chảy một chuyến đò đời
đi ngang chẳng muốn cập bến hoàng hôn vắng
Em hốt hoảng âu lo khi không có ngày hừng tươi còn anh thèm
nghỉ ngơi đêm tĩnh lặng
Có hẹn nhau đâu mà giao thoa giữa phút giây của chạng vạng
với hừng đông
Lát cắt bờ môi đi dọc ngập ngừng tìm lối cắt rỗng từng miền
Ai bắt đầu từ ai theo đuổi mê đắm của con tim phá gông xiềng
để ôm tròn tất cả
Xa nhau như chất thử thấm vào thời gian nghiền ngẫm tình yêu
tơi bời rụng lá
Rong rêu mùa thiếu ẩm ướt của những cơn mưa không vá nổi vết
rách màu xanh
Ngày nối đêm hay đêm nối ngày trong tiếng phong linh chạm
gió lanh canh
Đâu là điểm đầu tiên của hành trình mầm thai sinh hai ta
mong đợi
Thở miên man tìm mình hay ai đó sống bối rối với thời gian
SAo vẫn cứ lạ kỳ là đọc bài bạn mình cứ thấy cái đồng hồ bát quái của mình là sao vậy ? Giống lạ kỳ. Mà mình hỏi rồi không phải.
Trả lờiXóaCảm giác này chẳng Yomost chút nào hết.
Bạn nói mình không hiểu
XóaÀ, không cần hiểu bạn ơi !
Xóa