Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

Khát ánh trời

Khi bóng tối từ từ liếm vào từng phiến giờ ngày run rẩy
hắn lại thấy lòng quặn quại những hốt hoảng, lo âu
nhịp sống mong cầu dần tàn rụi bởi ngọn lửa ung thư
leo lét trong đêm lắt lay dài dặc
Phố phường, người người yên giấc
Những con đom đóm cũng không thèm bay lạc
những con dế cũng không thèm kêu díc dắc
Chỉ có cô đơn hiu hắt
phũ phàng, lạnh nhạt
Chỉ có mỗi hắn thôi
thực lòng tuyệt không giả dối
hiu hắt nỗi khao khát ánh trời

6 nhận xét:

  1. một mình mới thấy mình thành thật.
    sao mà buồn lạ khi đọc bài này của bạn, hay tự dưng mình không vui sẳn rồi.
    Thôi bỏ đi, ngày mới, mặt trời lên rồi kìa, dẹp buồn qua một bên, làm việc cho tốt bạn nhé.
    Chào mừng người bạn mới.

    Trả lờiXóa
  2. À, sao lạ là mình đọc thơ bạn, vào nhà bạn, cảm giác giống y như vào nhà của blog Mytrunghoa. Kỳ lạ thiệt.

    Trả lờiXóa
  3. hây za.bỏ bùn đi.mỗi ngày mới zui zẻ :p

    Trả lờiXóa
  4. Trả lời
    1. Sao tui đi đâu cũng gặp ông sau lưng hết vậy? đi về nhà nói , ở đây nhà người ta, chủ nhà đuổi chạy không kịp bây giờ.
      Sorry nha chủ nhà, cho mình lôi ông bạn già này xử nhé. thất lễ quá !

      Xóa